Nhân loại mơ ước về sự hoàn hảo, nhưng không biết cách đạt được điều này một cách đúng đắn. Cuộc sống được sắp đặt theo cách luôn có ai đó đi trước và ai đó tụt lại phía sau nhưng lại muốn đuổi kịp những người phía trước. Người lữ hành khôn ngoan biết rằng anh ta vẫn sẽ tiến được lên trước, vì người tiên phong thường hay ngủ quên trong chiến thắng.
Người độc thân vội vã đi về phía trước.
Những người chưa kết hôn, đã ly hôn, hoặc góa bụa vội vàng để đạt được sự hoàn hảo trong khi vẫn chưa thấm nhuần các bài học của cuộc sống vật chất.
Trong mỗi chúng ta đều có một khao khát cô đơn không thể giải thích được, nhưng nếu bạn nhìn kỹ vào những người độc thân thì rất ít trong số họ hạnh phúc trong sự cô đơn của mình. Ngay cả người rất muốn giải thoát mình khỏi gánh nặng hôn nhân và mơ ước được sống độc thân thì sau đó cũng không biết phải làm gì với tự do đã chinh phục được của mình. Trên thực tế, những người như vậy muốn có một gia đình và tiếp tục học bài học trần thế của họ. Họ chỉ mong tìm được một người bạn đời tốt cho việc này.
Tại sao chúng ta muốn và sợ sự cô đơn?
Chúng ta muốn điều đó bởi vì đối với con người của cảm giác (feeling), cô đơn là hình mẫu lý tưởng của sự hoàn hảo. Tất cả chúng ta đều có mong muốn gia tăng lòng tốt.
Còn sợ là bởi vì chúng ta chưa thoát khỏi nỗi sợ tôi không được yêu thương, và do đó không thể hiểu giá trị sâu thẳm bên trong của sự cô đơn. Chúng ta chỉ đánh giá mọi thứ theo bề ngoài.
Trong mỗi người phụ nữ có một người đàn ông, và trong mỗi người đàn ông có một người phụ nữ. Ai biết cân bằng giữa cái ‘tôi’ bên trong và bên ngoài của mình, người đó đạt đến mức độ hoàn thiện của con người thời nay. Muốn vậy, con người cần học cách hiểu cha mẹ mình. Điều kiện tiên quyết để đạt tới điều này chính là sự tha thứ.
Không quan trọng bạn thực hiện điều này thế nào - theo phương pháp của tôi hay phương pháp khác. Nếu bạn quyết định rằng nhiều giờ thiền định phù hợp với bạn hơn và nếu thiền định giúp bạn nhận ra và sửa chữa những sai lầm của mình thì mọi thứ đều ổn. Nếu bạn đạt được sự thay đổi trong suy nghĩ của mình bằng cách cải thiện cơ thể thì điều này cũng thật tuyệt vời. Nếu bạn bắt đầu hiểu cuộc sống thông qua thức ăn thực vật và các loại thảo dược thì điều đó cũng rất tốt. Chỉ xin đừng quên rằng năng lượng của suy nghĩ là năng lượng chính và mạnh mẽ nhất, mặc dù nó không thể nhìn thấy hay chạm tay vào.
Cần hiểu rằng xét theo bản chất bên trong, chúng ta là giới đối lập, giới mà ta dùng hết sức lực để kìm nén. Đây là vấn đề của cha mẹ của mỗi chúng ta và của cả nhân loại.
Trên thế giới có rất ít những linh hồn vĩ đại thực sự, đi trong cô đơn và không hề kêu ca phàn nàn. Sức khỏe của họ ổn thỏa. Họ đi theo con đường riêng của mình, sử dụng mọi cơ hội nâng cao trí tuệ, và dùng hiểu biết của mình để mang lại lợi ích cho cuộc sống. Họ làm việc âm thầm lặng lẽ và chúng ta coi họ như những kẻ lập dị. Chỉ có linh hồn của chúng ta mới có thể đánh giá đúng việc làm của người như vậy và nhìn nhận người đó như một nhân cách vĩ đại. Mà nhận ra linh hồn của mình là điều chúng ta vẫn chưa học được. Ai biết cách giải tỏa căng thẳng, người đó sẽ học được và trở thành lữ khách như trên, và mọi đau khổ tinh thần và thể chất của người đó sẽ biến mất.
***
Ngày nay, người ta thường nói về sứ mệnh của một người. Nếu bạn bước vào cuộc đời này để trong cô đơn mà học sự hoàn hảo, thì đây chính là sứ mệnh của bạn. Không cần phải sống theo cách người khác muốn. Cần làm điều tốt cho bản thân và chính bằng điều đó mà cho cả người khác. Bạn có đặt cho mình mục tiêu như vậy không? Nếu không, hãy giải tỏa căng thẳng của bạn để người khác phái có thể hợp nhất với bạn và hình thành sự hoàn hảo. Và như vậy, bạn sẽ làm điều tốt cho chính mình và cho người khác.
Tiêu chuẩn lý tưởng của sự cô đơn là các ẩn sĩ và thánh nhân. Chúng ta quen hình dung họ ngồi thiền một mình cô độc trong hang động trên núi. Việc nghe được tiếng vang của sự tĩnh lặng giữa đám đông ồn ào còn khó hơn nhiều. Điều này là có thể, nhưng chỉ những người đã giải phóng bản thân khỏi căng thẳng do cảm xúc gây ra mới có khả năng làm được.
Tôi coi một người như vậy là người trưởng thành và mạnh mẽ về mặt tinh thần. Trong bất kỳ xã hội nào, người đó đều cư xử theo cùng một cách, trong khi vẫn là một sinh vật cô đơn. Bản chất quyết định việc làm.
Trong số những kẻ cô đơn, có những người trẻ tuổi nghiêm túc, thông minh, không nhận thức được bản chất của mình và cảm thấy buồn vì không thể tìm thấy một người bạn khác giới ngang tầm với mình. Những người đó chủ yếu là nam giới, nhưng cũng có cả nữ giới. Họ không hiểu rằng họ có tính yêu cầu cao ở bản thân và những người khác, rằng họ là những người tuyệt vời của tương lai, nhưng họ hủy hoại giá trị của mình bằng sự căng thẳng.
Hãy giải phóng mình khỏi ác cảm với những lời nói sáo rỗng và sự nhỏ nhen của con người, với nỗi sợ hãi phải ở một mình, cảm giác vô vọng, nghi ngờ, bất an, không tin tưởng vào bản thân, chán ngấy cuộc sống, thất vọng về con người, mong muốn rời khỏi thế giới này, không thể tìm được bạn tâm giao, không tháo vát v.v...
Bây giờ hãy tưởng tượng một cô gái trẻ chưa lập gia đình đặt câu hỏi: ‘Cánh đàn ông thì dùng được vào việc gì nhỉ?’. Cô ấy đã bày tỏ sự khôn ngoan trong cuộc sống của mẹ mình, điều mà cô đã hấp thụ mà tự mình không hề nhận ra. Mẹ cô ấy thông minh quá nên trong đời bà đã phải khổ sở rất nhiều vì trí thông minh của mình.
Những ý tưởng giáo điều của người mẹ thiếu vắng trí tuệ quan trọng của cuộc sống:
● Phụ nữ cần đàn ông để cô ấy vẫn được là một người phụ nữ;
● Nam giới cần phụ nữ để anh ấy vẫn được là một người đàn ông;
● Sự khôn ngoan của một người thất vọng không bao giờ vượt lên trên sự khôn ngoan của tự nhiên.
Sự thật thường khiến người ta đau đớn. Nỗi sợ nhìn thấy và nghe thấy sự thật buộc người ta phải nói dối. Nỗi sợ hãi này buộc con người phải nói dối chính mình và không hề nhận ra rằng mình là người thiếu chân thành và diễn kịch giỏi thế nào, đơn giản anh ta là kẻ lừa dối. Động vật và những con người ‘tự nhiên’ nhìn rõ sự thật, còn những người được gọi là văn minh thì không có khả năng này.
Bạn sẽ khuyên điều gì cho một người phụ nữ trung niên chưa lập gia đình, người biết mọi thứ, đã đọc mọi thứ, có túi mật đã bị cắt bỏ từ lâu cùng với sỏi và khuôn mặt đầy những nốt tím do bệnh chàm bắt đầu từ thời thơ ấu và chưa được chữa khỏi, người tin sâu sắc rằng mình không giận dữ cũng không có nỗi sợ tôi không được yêu thương, và nói chung mình là một người tốt lạ thường? Tôi biết cần kê loại thuốc nào cho cô ấy. Mặc dù có mong muốn mạnh mẽ, cô ấy vẫn chưa trưởng thành đến mức độ tâm linh. Đầu tiên, cô ấy cần bắt đầu thừa nhận những sai lầm của mình.
Cảm giác cô đơn, đầy bệnh tật, là đặc quyền của xã hội thịnh vượng. Chúng ta hãy nghĩ xem điều gì là tốt và điều gì là xấu. Thừa nhận rằng trong cuộc sống chúng ta coi trọng hình thức bên ngoài. Một người thực sự yêu người khác không bao giờ đơn độc. Một người yêu của cải sẽ cam chịu cô đơn, bởi vì của cải không có tâm hồn yêu thương.
***
Quan điểm của bạn, cách nhìn của bạn về cuộc sống đã đưa bạn đến với bệnh tật, hoặc lúc đầu là đến với sự bất lực, điều đó có nghĩa là bạn đang suy nghĩ không đúng. Hãy thừa nhận điều này và xem xét lại các quan điểm của bạn. Hãy học cách trao tình yêu của bạn cho người khác với niềm vui sướng, rồi bạn sẽ hạnh phúc. Phủ nhận và đi ngược lại cuộc sống là việc dễ dàng, nhưng sau này việc chữa lành vết thương tinh thần sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Hãy tự hỏi bản thân: ‘Tôi muốn trở thành ai?’. Nếu bạn quyết định rằng bạn muốn trở thành con người thì cần lựa chọn giữa khát vọng tự nhiên của con người và các khát vọng phi tự nhiên, hư ảo. Hãy thấm nhuần chân lý rằng tự do là điều tất yếu có ý thức. Con người không thể thay đổi các quy luật và dòng đời; cần sống phù hợp với các quy luật này.
Hãy biết rằng trong thực tế, con người là một sinh thể cô đơn, và đây là một sự thật bất biến của cuộc sống. Trong cuộc sống hàng ngày, ai đó cố gắng để được cô đơn, ai đó sợ nó và ai đó căm ghét nó. Thái độ quyết định thế giới quan. Hãy buông bỏ thái độ tiêu cực và bạn sẽ cảm thấy dễ chịu. Nếu bạn yêu cuộc sống và con người, thì sự cô đơn của cơ thể vật lý không có ý nghĩa gì - cơ thể không cảm thấy cô đơn vì tình yêu ở bên nó, tình yêu này cứ lớn dần lên, truyền sang những người khác.
Chắc hẳn bạn đã từng gặp những người, cả già lẫn trẻ, liên tục than phiền về sự buồn chán, rằng không ai tổ chức các sự kiện, không mời mọc, không chiêu đãi, không đến thăm, không nói chuyện, không quan tâm, không nhớ đến sự tồn tại của họ. Ngay cả hệ thống phúc lợi tốt nhất trên thế giới cũng không thể thỏa mãn những bất bình của những người này. Nỗi sợ mang tính ích kỷ ‘tôi không được yêu thương’ đã làm tắc nghẽn sự nhìn nhận của họ. Sự bực tức do bất mãn ảnh hưởng đến tất cả các giác quan của con người - thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác, trí nhớ và lý trí. Những người này có một nhược điểm chung - họ không muốn cho đi mà chỉ muốn nhận về.
Có thể, bạn đã từng bắt gặp những người lập dị không bao giờ buồn chán và vui vẻ một mình làm công việc bất thường nào đó. Họ mới có chí hướng làm sao! Gần đây trên đài phát thanh họ nói về một bà lão sắp tròn 100 tuổi và muốn nhận món quà là một cuốn sách về lịch sử Tây Ban Nha. Bà cụ này quyết tâm sống vĩnh cửu.
Đôi mắt của bà không hề lòa vì những giọt nước mắt bất tận. Bà vui vẻ ngồi một mình trong phòng và đọc về đất nước trong mơ của mình. Bà cụ sẽ học chừng nào Thượng Đế còn cho bà thời gian, và Thượng Đế đã cho bà rất nhiều - bà xứng đáng được như vậy. Và nếu ai đó muốn nghe từ miệng bà cụ về trí tuệ từ đời sống thì bà sẵn sàng bỏ cuốn sách sang một bên, chỉnh lại váy áo theo cách của một thiếu nữ siêng năng và bắt đầu kể về những điều cuộc sống đã dạy cho bà. Thật ngu ngốc cho người không thèm nghe lời bà cụ kể.
No comments:
Post a Comment