Không có tốt, không có xấu. Mọi thứ đơn giản nằm trong cái tốt và cái xấu của mình. Tất cả đều có hai mặt - tốt và xấu. Mọi toàn thể đều tồn tại theo cách nói trên, không có khả năng nào khác. Người không chấp nhận điều này chính là kẻ mù lòa trong cuộc sống và sẽ phải học thông qua đau khổ.
Con người cũng là một toàn thể như vậy.
Trong mỗi người có 49% xấu và 51% tốt. Trong tất cả và không có ngoại lệ, nếu không chúng ta đã không phải là con người.
Bất cứ ai bị bệnh, và cuộc sống của người đó chắc chắn là đang xuống cấp, phần xấu tăng thêm không phẩy mấy phần trăm - và phần tốt hạ xuống cũng chừng ấy phần.
Nếu điều xấu tăng lên đến 50%, thì cái chết sẽ xảy ra, và do đó điều xấu lại trở thành tốt. Đối với linh hồn, cái chết của thể xác là lối thoát dẫn tới tự do.
Với những người lo lắng về cái chết, câu chuyện này có vẻ như lời chế nhạo đối với cuộc sống thánh thiện. Hãy tha thứ cho tôi và cố gắng học hỏi để hiểu rõ hơn về bản chất của cuộc sống. Người đã học xong tất cả các bài học của mình trong cuộc sống hiện tại thì muốn ra đi, tức là chết. Những người xung quanh không thể hiểu được điều này, một khi chưa tự mình sống đến giây phút đó.
Tôi có may mắn được quan sát cái chết của một số người như vậy: họ bình tĩnh hoàn thành những tính toán cuối cùng với cuộc đời, để lại cho người thừa kế chút ít điều quý giá, khi cái chết chìa tay đón họ.
Một người đàn ông sắp chết hỏi mấy giờ rồi, ông ta trầm ngâm trong vài phút và nói: ‘Chúa đang gọi tôi đến với Ngài’. Khoanh tay trước ngực, người đàn ông thở hắt ra một hơi thật sâu và mạnh. Và ông qua đời. Đó là cái chết của một người Cơ đốc thực thụ.
Nhưng tôi cũng có mặt trong cái chết của một người cộng sản chân chính. Trước khi chết, ông vẫn suy nghĩ về ngày mai.
Ông cũng tin vào điều tốt, tin vào sức mạnh của tình yêu. Ông không nói thẳng ra như vậy, nhưng với nụ cười gượng gạo, bằng chút sức lực cuối cùng, ông nói: ‘Tôi đâu có đi xa mãi’. Năm phút sau ông qua đời. Đó là cha tôi.
Ngày nay, hầu hết mọi người chết trong những đau đớn nặng nề, tức là họ ra đi mà vẫn học đến phút cuối cùng thông qua đau khổ. Sự tức giận chưa được giải phóng ở họ gây ra những thống khổ như ở chốn địa ngục.
Những người đã học cách tha thứ sẽ sống một cuộc sống trọn vẹn cho đến giờ phút cuối cùng và quan tâm đến tương lai, bởi vì họ biết rằng với mỗi hơi thở còn lại, họ đang lát đường cho những cuộc sống kế tiếp của mình. Họ rời đi trong vài phút, cố gắng giải phóng bản thân khỏi cơ thể vật lý. Không thể mong ước một cái chết đẹp hơn thế.
Ai biết tha thứ cho nỗi sợ chết và xin sự tha thứ ở nỗi sợ, người đó tự giải thoát khỏi sự sợ hãi và giải phóng nỗi sợ khỏi mình. Chúng ta và nỗi sợ hãi của chúng ta là cùng cai ngục và xà lim.
Cuộc sống của mỗi người là trò chơi trong khoảng 2% còn lại giữa 49 và 51.
Ai nắm được luật chơi thì sẽ có một cuộc chơi lâu dài và vui vẻ. Ai không biết các quy tắc hoặc không sử dụng chúng thì cuộc sống rất ngắn hoặc, ngược lại, dài lâu nhưng đầy đau khổ.
No comments:
Post a Comment