Xương tượng trưng cho nam giới. Mô mềm tượng trưng cho nữ giới. Gan, lá lách và tủy xương (mô mềm) là các cơ quan tạo máu. Tự nhiên đã tạo ra xương với cấu trúc rỗng phía trong để bảo vệ hiệu quả thành phần nằm bên trong nó - đó là tủy xương, nơi sản sinh máu nuôi dưỡng cơ thể. Gan và lá lách được bảo vệ bởi các xương sườn. Tương tự như vậy, đàn ông được tạo ra để bảo vệ tình yêu. Họ được tạo ra để bảo vệ phụ nữ.
Khi nam giới nổi giận, cơn giận sẽ bẻ gãy xương của họ và khiến nữ giới không được bảo vệ.
Mong muốn thống trị nam giới ở phụ nữ thôi thúc quá trình hình thành máu, và ham muốn càng lớn thì bệnh của cơ quan tạo máu sẽ càng nặng.
Sự gia tăng quá mức số lượng hồng cầu đồng nghĩa với sự tấn công dữ dội của người mẹ và người vợ lên nam giới.
Sự gia tăng quá mức số lượng bạch cầu đồng nghĩa với việc người mẹ và người vợ phải bực bội mà phục tùng nam giới, những người đã chuyển sang thế tấn công. Mặc dù máu tượng trưng cho phụ nữ, nhưng nó cũng có hai mặt - các tế bào hồng cầu đại diện cho phái nữ và các tế bào bạch cầu đại diện cho phái nam. Tôi sẽ không nói chi tiết hơn về máu, chủ đề điều trị các bệnh về máu đáng được viết trong một cuốn sách riêng.
Thiếu máu thường xảy ra ở những ai coi người trụ cột trong gia đình là xấu. Nếu người mẹ coi chồng mình là người trụ cột kém cỏi thì con họ sẽ mắc bệnh thiếu máu. Nếu người phụ nữ nuôi con một mình không có sự trợ giúp của chồng và than phiền về cuộc đời thì đứa trẻ chắc chắn sẽ bị thiếu máu. Máu của đứa trẻ cũng xấu đi khi người mẹ cho rằng mình bất lực và ngu ngốc, và khiến đứa trẻ kiệt sức với những lời than thở này.
Cho và nhận
Tôi xin nhắc lại một lần nữa: hành vi điển hình và đặc trưng của một người bị ám ảnh bởi sự hám lợi là thói quen đổ lỗi cho người khác về sự bất lực. Bản thân anh ta rất muốn được nhận về, không hề cho đi, nhưng lại khỏe chê trách.
Nỗi sợ tôi không được yêu thương là nỗi sợ hãi chính của con người để được nhận, được sở hữu. Vậy nó muốn sở hữu điều gì ? Thì vẫn là thứ mà không ai có thể sống thiếu được, dù là ở đâu, khi nào - đó là tình yêu.
Người bị che mắt bởi sự hám lợi không nhìn thấy nhu cầu cơ bản cho sự tồn tại của con người - nhu cầu cho đi. Nỗi sợ tình yêu của mình không được cần đến, không được chấp nhận, là nỗi sợ lớn nhất, nhưng kẻ tham lam chỉ nếm trải điều này khi không còn của cải. Chỉ khi đó anh ta mới tìm ra cho mình giá trị đích thực - một con người khác.
Nỗi sợ tình yêu của tôi không được cần đến là sự căng thẳng của những người cho đi. Không ai đơn thuần chỉ là người cho hay người nhận. Nhưng nếu bạn cho phép sự hám lợi gia tăng, nó sẽ kiểm soát bạn mạnh mẽ tới mức bạn sẽ không nhìn thấy gì ngoại trừ tiền bạc và những thứ nhờ tiền mà có được. Bạn thậm chí có thể cảm thấy hạnh phúc vì đã dành tình yêu của mình cho tiền bạc, tuy nhiên cứ quá mức thì rồi tốt cũng biến thành xấu.
Bây giờ hãy hướng suy nghĩ về mình, nếu thấy cả hai nỗi sợ hãi cùng hiện diện trong bạn thì có nghĩa là lòng tham và sự hào phóng của bạn đang cạnh tranh hoặc thậm chí chiến đấu với nhau. Cán cân nghiêng về đâu thì nỗi sợ đó sẽ là điều bạn trải nghiệm trong lúc này.
Nhìn bề ngoài, cho và nhận thậm chí có thể bị nhầm với nhau. Nếu bạn cho hoặc tặng, nhưng lại chờ đợi sự biết ơn hoặc theo dõi xem người ta hành xử thế nào với món quà bạn tặng và yêu cầu làm theo đúng ý bạn nếu bạn cảm thấy mọi việc chưa vừa ý thì đây cũng là một sự hám lợi. Bạn đã trao tặng để được yêu thương, tôn trọng và chú ý đến. Bạn muốn cho đi nhiều hơn và nhiều hơn, nhưng để cho nhiều hơn, bạn cần phải nhận nhiều hơn. Bạn giận những người không cho phép hay có vẻ là vật cản cho việc thực hiện kế hoạch của bạn.
Nhưng mong muốn có được tình yêu có thể dẫn đến việc một người xâm phạm tài sản của người khác. Người bị phát hiện thì trở thành kẻ trộm, kẻ không bị phát hiện lại là người lương thiện. Tuy nhiên, linh hồn con người nhìn thấy và biết hết mọi thứ, bao gồm cả suy nghĩ, và thể hiện điều này thông qua cơ thể. Người ta nói: ‘Thượng đế nhìn thấy và trừng phạt’. Nhân loại tội lỗi nhìn thấy trong mọi thứ biểu hiện của sự trừng phạt.
Ham muốn lợi nhuận làm cho một người trở nên keo kiệt và tham lam. Nhu cầu giành được tình yêu dẫn đến việc phung phí những gì tích lũy được. Cơ thể cố gắng dạy bạn sự cân bằng. Nếu bạn thừa nhận rằng vấn đề của bạn là do tham lam và sợ hãi, và cầu xin sự tha thứ ở chúng vì đã đã giam giữ chúng và không hiểu những gì chúng muốn dạy bạn, thì chúng có thể bắt đầu rời bỏ bạn.
Nếu mỗi lần bạn nói chuyện với chúng và xin cơ thể tha thứ cho sự lầm lạc của mình, thì sẽ có ngày tâm hồn bạn trở nên nhẹ nhõm. Sau đó, bạn sẽ thấy rằng, kỳ lạ thay, không có gì phải xấu hổ nếu bạn cho đi rất ít hoặc không cho gì cả. Thay vì một bó hoa hồng, bạn hãy trao tặng một bó hoa dại, và thay cho một món quà - một nụ hôn từ tận đáy lòng. Và sẽ chẳng có gì cắn rứt lương tâm, chẳng có cảm giác mình kém cỏi. Và bạn sẽ cảm thấy rằng mọi người quanh bạn đều cảm thấy dễ chịu về điều này.
Việc tính toán cho và nhận diễn ra trong tất cả mọi thứ, kể cả công việc, các mối quan hệ gia đình... Người yêu quý công việc và cống hiến cho nó sẽ nhận được sự đền đáp từ công việc. Người đòi được trả công nhiều hơn mức xứng đáng, thì vì lòng tham, sẽ làm tâm hồn mình đau khổ. Tức giận trước những chướng ngại vật cản đường làm giàu sẽ dẫn đến bệnh tật ở phần dưới của cơ thể.
Ai quên rằng không phải chúng ta được tạo ra để phục vụ tiền, mà là tiền được tạo ra để phục vụ chúng ta, người đó coi công việc như một phương tiện sinh lợi và sẽ phải chịu đau khổ.
Sau đây tôi xin đề cập đến những trường hợp vợ chồng đang tính chuyện ly hôn nhưng còn chưa ly hôn. Hãy tưởng tượng rằng bây giờ hai bạn buộc phải chia tay. Vậy cảm giác gì xuất hiện trong bạn? Nếu tâm hồn bạn cảm thấy vô cùng đau đớn rằng bạn sẽ không còn có thể yêu thương người bạn đời của mình, vì sớm muộn gì người ấy cũng sẽ thuộc về người khác, thì bạn tiếp tục là người cho đi. Hãy giải tỏa nỗi sợ của bạn, khi đó cơn giận sẽ biến mất và gia đình sẽ được hàn gắn, vì tình yêu đã thức tỉnh trong bạn một lần nữa. Khi đó, mọi sự cho đi sẽ được dẫn dắt bởi tình yêu thương, điều này làm cho món quà trở nên có giá trị đối với người nhận nó.
No comments:
Post a Comment