Có thể dễ dàng hiểu được rằng các phương pháp làm việc vất vả thông thường khiến hệ thống mất đi rất nhiều năng lượng; nhưng có vẻ khó tin rằng gần như cũng chừng ấy năng lượng bị mất đi bởi các phương pháp nghỉ ngơi thông thường; tuy nhiên, đó là sự thật.
Nguyên nhân của hiện tượng kỳ lạ này nằm ở chỗ không bộ phận nào của hệ thống có thể nghỉ ngơi nếu hành động có ý thức chưa được rút hoàn toàn khỏi bộ phận đó. Một người bình thường khi cố gắng nghỉ ngơi sẽ cố gắng đặt mình vào trạng thái nghỉ ngơi bằng cách tác động một cách có ý thức lên mình để khiến mình im lặng. Vì vậy, thay vì rút bỏ hành động có ý thức, họ tiếp tục áp dụng hành động có ý thức và do đó không đạt được trạng thái nghỉ ngơi.
Trước khi bất kỳ bộ phận nào của hệ thống có thể nghỉ ngơi, cần đảm bảo bộ phận đó hoàn toàn không hoạt động; nhưng chừng nào ý thức còn tác động lên phần đó thì việc không hoạt động hoàn toàn là không thể, và ý thức vẫn tiếp tục tác động lên mọi thứ mà chúng ta ý thức được. Do đó, thật dễ hiểu rằng khi cố gắng làm cho mình yên lặng (quiet) , bạn sẽ ngăn cản mình trở nên yên lặng.
Do đó, nghệ thuật nghỉ ngơi được dựa trên khả năng rút hành động có ý thức khỏi bất kỳ phần nào của hệ thống khi muốn, và trở nên hoàn toàn vô thức về bất kỳ bình diện (plane) hành động nào khi cần. Đây là điều mà bất cứ ai cũng có thể làm được mà không cần sự nỗ lực nào.
Sự nghỉ ngơi thực sự không đến từ việc cố gắng không làm gì cả, mà đến từ việc làm một việc gì đó khác. Không thể không làm gì cả; do đó, cố gắng không làm gì cả là chống lại tự nhiên; và chống lại bất cứ điều gì đó có nghĩa là mất đi sức lực (power).
Bản ngã có ý thức không bao giờ ngừng hành động; nó luôn tác động lên cái gì đó. Trong lúc tỉnh, hành động này hướng tới nhân cách khách quan; trong khi ngủ nó hướng tới tiềm thức. Vì vậy, nếu bạn muốn hành động có ý thức chấm dứt ở một bộ phận của con người, bạn phải hướng hành động đó đến một bộ phận khác. Bạn không thể dừng chính hành động đó lại. Bí quyết là giao cho hành động đó một việc gì khác để làm.
Nếu bạn muốn một nhóm cơ được nghỉ ngơi, hãy tập với nhóm cơ khác. Nếu bạn muốn một phần não hoặc tâm trí được nghỉ ngơi, hãy nghĩ đến điều gì đó hoàn toàn khác. Khi toàn bộ bộ não cần được nghỉ ngơi, hãy tập bài tập thể chất không đòi hỏi tư duy sáng tạo. Những bài tập như vậy sẽ giúp não bạn được nghỉ ngơi nhanh hơn và tốt hơn nhiều so với việc nằm xuống và nghĩ xem mình mệt mỏi thế nào.
Khi toàn bộ cơ thể bạn cần được nghỉ ngơi, hãy đọc một cuốn sách giải trí, nghe một bản nhạc êm dịu hoặc nghĩ về điều gì đó khiến bạn hoàn toàn rời xa sự tồn tại vật chất. Bước vào sự cao quý, vẻ đẹp và đời sống thầm lặng của tư tưởng tâm linh sẽ hồi phục cơ thể trong thời gian ngắn hơn bất kỳ phương pháp nào khác có thể được áp dụng.
Khi bạn muốn cho bất kỳ khả năng hoặc chức năng nào nghỉ ngơi, đừng cố ép ý thức rời khỏi khả năng hoặc chức năng đó. Đơn giản chỉ cần hướng sự chú ý của bạn đi nơi khác và trở nên hoàn toàn quan tâm đến đối tượng mới mà bạn chú ý. Khi đó ý thức sẽ theo sau, và mọi hành động sẽ bị loại bỏ hoàn toàn khỏi phần cần được nghỉ ngơi.
Khi bạn muốn toàn bộ nhân cách bên ngoài được nghỉ ngơi, hãy đi ngủ; nhưng đừng đi ngủ theo cách thông thường. Đi ngủ đúng cách là một nghệ thuật và là một nghệ thuật sẽ mang lại nhiều lợi ích nhất khi bạn đã thành thạo.
Khi đi ngủ, chúng ta đi vào tiềm thức và thực hiện trong trạng thái này một hình thức hoạt động thực sự cần thiết. Mọi thứ chúng ta tiếp nhận trong trạng thái thức đều được đưa vào tiềm thức khi chúng ta đi ngủ, và khi chúng ta ngủ, những thứ này trở thành một phần của chính chúng ta.
Trong khi ngủ, chúng ta hình thành tính cách, khả năng, mong muốn, động cơ, các trạng thái ý thức, v.v., luôn sử dụng những chất liệu mà chúng ta đã thu thập trong trạng thái thức vừa trước đó.
Tuy nhiên, mọi công trình đều cần đến năng lượng; do đó, toàn bộ năng lượng sinh ra trong hệ thống phải đi vào tiềm thức trong khi ngủ. Điều này đạt được bằng cách đi ngủ với một mục đích rõ ràng.
Một mục đích rõ ràng trong ý thức, khi đi vào tiềm thức sẽ tạo ra một khuynh hướng tinh thần hướng về tiềm thức, và mọi năng lượng hoạt động trong hệ thống sẽ đi theo khuynh hướng này.
Bất kỳ hình thức giấc ngủ bồn chồn hoặc bị xáo trộn nào đều bị gây ra bởi một phần năng lượng tích cực (active energy) còn sót lại trong nhân cách bên ngoài trong khi ngủ. Tuy nhiên, tình trạng này sẽ được loại bỏ hoàn toàn bằng cách áp dụng phương pháp vừa nêu.Vì vậy, để đảm bảo một giấc ngủ ngon, yên bình, thư thái và phục hồi sức khỏe ở mức độ cao nhất, chúng ta nên đi ngủ với một mục đích rõ ràng. Mục đích này phải hình thành nên khái niệm rõ ràng về những gì chúng ta mong muốn phát triển, và phải chứa đầy mong muốn mạnh mẽ nhưng nhẹ nhàng để thúc đẩy sự phát triển đó.
Trong trạng thái thức chúng ta thu thập vật liệu; trong khi ngủ chúng ta lấy vật liệu đó và xây dựng lại chính mình. Do đó, điều quan trọng nhất là chúng ta thu thập chất liệu tốt nhất có thể, và thúc đẩy việc kiến thiết lại (reconstruction) tiềm thức trong những điều kiện tốt nhất có thể.
Thông qua phương pháp này, tâm trí và cơ thể sẽ được nghỉ ngơi hoàn hảo; rất nhiều năng lượng sẽ được tiết kiệm khỏi bị mất mát, và sự phát triển tiềm thức sẽ được phát huy triệt để hơn. Do đó, từ những điều đã nói ở trên, thấy rõ là để làm chủ nghệ thuật nghỉ ngơi, cần giao cho bản ngã có ý thức một điều gì đó rõ ràng để làm trong một phần khác của hệ thống, trong khi những phần bị ảnh hưởng sẽ được nghỉ ngơi.
Về vấn đề này, tốt nhất nên nhớ rằng tại những thời điểm khi bản ngã có ý thức không có gì rõ ràng để làm, tất cả năng lượng được tạo ra trong hệ thống vào thời điểm đó sẽ bị mất. Do đó, trong những lúc chúng ta không tham gia vào công việc hữu ích quen thuộc, chúng ta nên tập trung sự chú ý vào những khả năng hoặc tài năng tiềm ẩn mà chúng ta mong muốn phát triển. Lãng phí thời gian có nghĩa là lãng phí năng lượng; cả hai đều là những kẻ tiên tri cho sự thất bại.
StarGate dịch từ cuốn
Điềm tĩnh và Năng suất
Tác giả Christian D. Larson
*****
Bài tiếp theo: Chương 10
No comments:
Post a Comment