Saturday, July 10, 2021

V #17. Về cách kiểm soát sự thèm ăn quá mức và chống béo phì

 Lòng tốt có thể được cân đo bằng sự tức giận

Giận dữ là sự căng thẳng dồi dào năng lượng nhất. Nếu cơ thể đòi hỏi thức ăn, bạn nên nghĩ xem điều gì đã khiến bạn tức giận. Người ta thường không nghĩ, không muốn nhớ về điều này, mà bắt tay vào ăn ngay. Nếu bạn thấy no mà cảm giác thèm ăn không giảm thì hãy bắt đầu tha thứ cho sự tức giận đối với những người không chấp nhận lòng tốt của bạn.

Hãy tha thứ cho nhu cầu được cảm thấy, một cách bực bội, rằng mình trên tầm họ, mình bước qua họ. Hãy tha thứ cho sự giận dữ hướng tới những người chỉ vì chuyện gầy béo mà cho rằng bạn kém họ, bởi vì họ không thể vượt qua bạn về bất cứ điều gì khác. 

Bạn càng giải phóng được nhiều năng lượng từ những căng thẳng này thì cơn thèm ăn của bạn tan biến càng nhanh. 

Rốt cuộc, đây là những căng thẳng không bao giờ biết đủ của bạn. Chúng xuất hiện để bạn hiểu ra rằng lòng tốt của bạn sẽ được cần đến khi bạn ngừng thể hiện uy quyền trong tức giận. Khi bạn giải tỏa được những căng thẳng này, mọi thứ sẽ tự trở nên ổn thỏa. Sẽ tốt hơn nếu bạn xả stress liên tục, chứ không phải chỉ trong trường hợp khẩn cấp, nhưng bạn cũng có thể làm như lời khuyên nói trên. 

***

Tôi xuất thân từ dòng tộc có những phụ nữ mập mạp. Chỉ duy nhất một người cô gầy hơn một chút - cả ngày lẫn đêm bà luôn tay làm gì đó trong vội vàng, bị thúc giục bởi nỗi sợ làm sao để không thua kém hàng xóm láng giềng. Nói cách khác, bà bị ám ảnh bởi nỗi sợ rằng mình sẽ không được yêu thương nếu kém cỏi hơn những người khác. Đối với mọi người, bà là một phụ nữ tốt tính, nhiệt tình, hào phóng và vui tươi. Không có con, bà đã nuôi nấng rất nhiều con cháu họ hàng và trẻ bị mồ côi cha mẹ trong chiến tranh. Chỉ có điều những đứa trẻ sau đó đều rời xa bà. Bà không kết tội họ và không trách họ vô ơn.  

Bà đã làm việc chăm chỉ để có cuộc sống tốt hơn những người khác. Nhu cầu được công nhận và khát vọng làm giàu mạnh đến mức chúng đã đưa bà xuống mồ ở tuổi 54 vì căn bệnh ung thư dạ dày. Ngại ngần vì sự liên miên không dứt của mình, bà kiếm việc làm thêm vào ban đêm, khi cả làng đã ngủ. Như bạn còn nhớ, ung thư dạ dày là một sự tức giận ác ý đối với bản thân, bản chất của nó là - mặc dù đã cố gắng hết sức, tôi không thể đạt được những gì tôi cần. Bằng cách đó, điều quá tốt trở thành điều quá xấu dữ. Bằng cách đó, cân nặng dư thừa trở thành kẻ sát nhân.  

Tôi rất muốn, bằng sự xuất hiện của mình, chuộc lại nghiệp của dòng tộc nữ này. Tôi đến thế giới này chẳng phải là uổng công. Ngoài nghiệp của dòng tộc và nghiệp của gia đình, tôi đương nhiên phải gánh chịu những căng thẳng cá nhân.

Ví dụ, mới đây, tôi cảm thấy khối lượng công việc đã hết sức quá tải, rằng tôi không còn muốn tiếp xúc với một loại người: những người không chịu hiểu và cứ chìm đắm trong tức giận, tới mức không nhìn thấy hoặc nghe thấy bất cứ gì, và chỉ mải miết chứng minh rằng mình đúng. Sự khó chịu của tôi ngày càng gia tăng, và tôi hút về mình ngày càng nhiều hơn những người như vậy. Tôi cũng tăng cân liên tục.

Tôi đã cố đánh lừa mình bằng công việc. Khi làm việc vất vả cả ngày, bạn chả thể nào ăn uống tử tế. Nhưng tôi cũng không giảm cân vì việc ăn ít này. Ngược lại, buổi tối khi về nhà, để cho vui, tôi đứng lên cân và nhận ra rằng mình lại lên cân. Mụ mẫm vì mệt mỏi và phải kìm nén sự cáu bẳn, để không làm phiền gia đình, tôi buông mình xuống ghế và chỉ sau 15 phút đã lặng lẽ chén hết khẩu phần ăn của cả ngày. 

Tôi biết rằng thức ăn không được nhai kỹ sẽ góp phần tích tụ chất béo. Tôi cũng biết rằng câu nói điển hình của người mập - tôi không ăn nhiều - là không đúng. Người mập ăn rất nhiều và rất nhanh. Họ cũng có thể làm điều ngược lại, vì mô mỡ của họ cho phép, tuy nhiên chỉ là trong một thời gian ngắn. Cơ thể của họ hấp thụ tất cả calori, không bỏ sót gì, vì làm gì có cách khác để những người này chiến đấu cho một tương lai tươi sáng. 

Nhìn bên ngoài, tôi là người tốt - điềm tĩnh, nhân từ, vị tha giúp đỡ những người gặp khó khăn.

Căng thẳng quá mức khiến bất cứ ai trở nên tức giận. Công việc quá tải trầm trọng chẳng là gì khác ngoài việc phụng sự cho tình yêu ở cấp độ vật lý.

Hiểu rằng tức giận làm cho con người mập lên cũng không giúp ích được gì, mặc dù tôi đã xả giận mỗi ngày. Càng giải phóng, tôi càng phải gánh vác nhiều hơn trong công việc. Tôi bị thôi thúc bởi nỗi sợ rằng sẽ không được yêu thương nếu không giúp đỡ tất cả mọi người. ‘Tôi đâu có nghĩ vậy’, - mọi người nói khi tôi chỉ ra những suy nghĩ sai lầm của họ. Tôi cũng không nghĩ vậy và cũng làm không đúng. Cần tập trung vào những suy nghĩ của mình để từ một ý nghĩ đẹp không nảy sinh một hành động xấu.

***

Một buổi sáng tôi thức dậy vì đau vai dữ dội. Tôi quan sát và thấy được sự tức giận đối với những người không muốn lĩnh hội trí tuệ thần thánh tuyệt vời, mà tôi hân hạnh được là người trung gian chuyển tải và đã làm với tất cả nhiệt huyết của tâm hồn mình. Điều này đồng nghĩa với việc họ không tiếp nhận tôi, không coi trọng tôi, và do đó không yêu mến tôi. Mong muốn quay lưng lại với họ, không để mắt tới họ, bước qua, đứng ở vị trí cao hơn, chẳng bị họ quấy rầy, đã đánh thức tôi sáng hôm đó để nói: ‘Hôm nay sẽ là một ngày khó khăn nếu bạn không làm gì. Nếu bạn không giải thoát cho tôi, thì sẽ xảy ra điều tồi tệ hơn cả sự tăng cân’.

Tôi biết đó là sự thật. Với tất cả lòng nhiệt thành, tôi bắt đầu tha thứ cho sự căng thẳng này và xin bạn ấy tha thứ vì đã nuôi dưỡng bạn bao năm qua. Rốt cuộc, tôi đã mắc phải chứng này từ khi còn nhỏ, dưới dạng nỗi sợ và sự khinh miệt cái ngu dại của con người. Qua nhiều năm, nó đơn giản trở nên phức tạp hơn, phản ánh những đặc thù của thời gian, nhưng bản chất vẫn không đổi. Chính sự tức giận ấy đã thôi thúc tôi khám phá mọi thứ trên thế giới - đây là mặt tích cực của nó. 

Suốt nửa tiếng đồng hồ ở nơi làm việc, tôi nói chuyện cùng tâm trạng căng thẳng của mình, như với một người bạn, người có điều gì đó để tôi học hỏi, điều gì đó để tôi xin tha thứ, người không bao giờ mong muốn điều xấu cho tôi, trái lại luôn cố gắng giúp đỡ tôi theo khả năng của mình, vậy mà tôi lại bỏ qua các tín hiệu của bạn ấy. 

Sự ngu ngốc của con người đáng bị khinh bỉ - đó là cách nghĩ của tất cả chúng ta. Hay bạn không đồng ý với tôi? Thật là đáng sợ nếu sự ngu ngốc lại được tôn vinh! Tôi cũng đã từng nghĩ như vậy.

Nhưng bây giờ tôi nghĩ khác. Nếu ai đó muốn trở nên ngu ngốc, thì anh ta có quyền thiêng liêng để làm như vậy. Bằng sự tha thứ, tôi đã giải phóng những suy nghĩ sai lầm, và cơn đau tan biến. Tôi nhìn thấy trước mắt mình sự tức giận, hiện hữu trong trạng thái bình an thanh cao trí tuệ, và cảm ơn bạn ấy vì đã khôn ngoan trở lại.  

Tiếp theo là một ngày khó khăn nhất trong toàn bộ quá trình thực hành trị liệu thay thế của tôi. Chưa bao giờ trong một ngày, tôi phải đối mặt với nhiều đến vậy những người cáu kỉnh theo chủ nghĩa duy vật, những người thờ ơ, không quan tâm đến cuộc sống của người bệnh, những người theo chủ nghĩa hư vô tuyệt đối và những người ghét Thượng đế và cha mẹ của mình. 

Tôi bình tĩnh chăm chú nhìn họ, và không hề bị xúc phạm khi thấy họ không có ý định tin những gì tôi nói. Tôi biết rằng họ còn phải học thông qua đau khổ, và tôi không hối tiếc khi thành thật nói với họ điều này. 

Đó là một đám người bất mãn, những đòi hỏi bực tức của đám người này với thế giới đã biến họ thành những người bệnh nặng, và bây giờ họ quay lại chống tôi bởi vì tôi đã không cứu chữa họ ngay lập tức và vô điều kiện, để họ có thể tiếp tục làm điều xấu của mình.

Tôi biết rằng tất cả những gì không vừa ý họ đều là vấn đề của riêng họ.

Nhờ sự bình an trong tâm của tôi, một nửa trong số họ vào cuối buổi tư vấn đã có được sự sáng suốt và trở nên hiệu quả. Băng giá đã tan.

Tôi rất vui vì suốt ngày hôm đó tôi không cảm thấy chút xíu khó chịu nào, còn tối đến tôi thấy mình thật sảng khoái. Tôi tận hưởng sức mạnh của linh hồn mình, bản thể mới của mình. Cảm giác mệt mỏi kinh khủng tích tụ nhiều tháng ngày đã tan biến. Tôi đã giải thoát bản thân khỏi sự tức giận đối với những kẻ ngu ngốc không muốn học hỏi. Từ hôm đó, tôi mất cảm giác thèm ăn vô đối vào buổi tối.

***

Nếu bây giờ bạn hỏi tôi tại sao tôi lại tức giận, một khi đã biết điều gì có thể, điều gì không, thì tôi sẽ nói nhỏ với bạn: Dù gì thì tôi cũng là một con người, đó là lý do tại sao. Dù muốn hay không, chúng ta đang ở trong một trường năng lượng chung, nó ảnh hưởng đến tất cả chúng ta. Giải phóng bản thân khỏi tiêu cực là một công việc lớn lao và nghiêm túc, đặc biệt là nếu một người cống hiến hết mình vì lợi ích của người khác.

Người biết giải phóng hoàn toàn khỏi mọi căng thẳng và do đó khỏi mọi cảm xúc, sẽ mất đi cơ thể vật lý của mình. Và đây không nhất thiết sẽ là cái chết. Nhưng chúng ta sẽ không đề cập tới chủ đề ấy trong cuốn sách này.

Con người không nhất thiết phải loại bỏ hết tiêu cực, sự tiêu cực và tích cực nên ở trạng thái cân bằng, để sự chuyển hóa từ xấu thành tốt xảy ra liên tục.

Không nên xấu hổ về sự tiêu cực của mình, nhưng cũng chẳng nên khua khoắng nó trước toàn thế giới, với lời thách thức kiêu hãnh. Sự tiêu cực của bạn nên được nhìn nhận và giải phóng, bởi vì nó là bài học cuộc sống mà dù hàng chục kiếp đã trôi qua, bạn vẫn chưa học xong. 

Tôi xin nhắc lại một lần nữa: mỗi người là tổng hòa của cha và mẹ. Béo phì là vấn đề của mô mềm. Béo phì rất dễ gặp ở những người có mẹ đã trải qua rất nhiều căng thẳng và hiện người mẹ vẫn đang trong cuộc chiến không khoan nhượng của cuộc đời. 


No comments:

Post a Comment