Khi chúng ta tiến hành xem xét những gì mình biết về chân lý cao nhất có thể nắm bắt được ở trình độ phát triển hiện tại của mình, chúng ta sẽ gặp một nghịch lý rất lớn, và cũng gặp mặt trái của chân lý này; nghĩa là, điều mà chúng ta có thể gọi là tội lỗi thực sự duy nhất có thể xảy ra đối với bản ngã con người là việc rời bỏ ý thức hoàn hảo về chân lý cao nhất này, điều sẽ tạo nên sự sa ngã lớn lao.
Và khi chúng ta hỏi sự thật cao nhất này đề cập đến điều gì, câu trả lời của chúng ta phải là đó là sự thật liên quan đến nguyên tắc cao cả nhất mà chúng ta ý thức được; và điều này có thể không gì khác hơn là cái tôi thực sự hoặc cái tôi cao hơn của chính chúng ta.
Chúng ta nhận ra rằng chúng ta có thể biết nhiều về những sự vật bên ngoài, nhưng một cách tự nhiên, chúng ta có thể biết về bản chất sâu thẳm nhất của chính mình nhiều hơn bất cứ thứ gì khác có thể tồn tại trong vũ trụ. Do đó, chân lý cao nhất này nhất thiết phải tuyên bố một điều gì đó chắc chắn liên quan đến cái tôi sâu thẳm nhất hoặc cái tôi tối cao của chúng ta; và khi chân lý cao nhất này được tiết lộ, chúng ta phát hiện ra rằng cái tôi thực sự hay vĩnh cửu, tức là linh hồn (soul) hay tâm linh (spirit) của con người, hiện đang sở hữu cái mà chúng ta có thể gọi là Đấng Tất Cả Trong Tất cả, và do đó, không có bất cứ nhu cầu hay đòi hỏi nào.
Khi xem xét cuộc sống bên ngoài, chúng ta nhận thấy sự tồn tại dường như có rất nhiều nhu cầu và đòi hỏi; nhưng chúng ta thấy rằng tâm linh của con người, cái bạn vĩnh cửu thực sự, không cần bất cứ thứ gì, được cung cấp dồi dào bởi Đấng Tất Cả Trong Tất Cả. Theo đó, linh hồn (soul) con người, một cách công bằng và chân thật, không cầu xin điều gì, không cầu nguyện điều gì, không ước ao điều gì, không hy vọng điều gì, bởi vì linh hồn có tất cả – ‘Mọi sự Cha có đều là của tôi’.
Bất kể chúng ta có thể xem xét cuộc sống của một cá nhân, những nhu cầu của một cá nhân hay những đòi hỏi trong các giai đoạn tồn tại của con người theo cách nào, chúng ta luôn đi đến kết luận rằng mọi thứ mà cuộc sống, trên phương diện cá nhân hoặc con người, có thể mong muốn hoặc đòi hỏi, ngay lúc này, đã tồn tại trong linh hồn con người. Vương quốc vĩ đại đã được trao cho con người. Cái Tôi Là (I Am) vĩnh cửu đã có đủ cho chính nó - có mọi sự sống, mọi trí tuệ, mọi sức mạnh, mọi niềm vui, và trọn vẹn, hoàn hảo và hoàn thiện theo ý nghĩa lớn nhất và cao nhất của những từ này.
Khi chúng ta xem xét sự thật vĩ đại này, được thừa nhận là sự thật cao nhất mà chúng ta có thể nhận ra ở thời điểm hiện tại, nếu sự phân tích của chúng ta hoàn chỉnh, chúng ta sẽ gặp điều ngược lại; nghĩa là việc bỏ qua sự thật này, điều này sẽ liên quan đến mong muốn của bản ngã tìm kiếm những thứ ở bên ngoài. Và đây là nơi chúng ta tìm thấy tội lỗi nguyên thủy, hay sự sa ngã của con người khi đi ra hoặc đi xuống thế giới bên ngoài vì bất cứ điều gì, khi linh hồn hoặc tâm linh đã sở hữu mọi thứ mà trái tim có thể mong ước, hoặc những trạng thái hoàn hảo nhất của cuộc sống có thể yêu cầu.
Vì vậy, chúng ta chắc chắn phải đi đến kết luận rằng bất cứ khi nào chúng ta tìm kiếm thú vui, trí tuệ hoặc sức mạnh một cách trực tiếp và độc quyền trong hoặc thông qua các nguồn bên ngoài, thì chúng ta đang phạm lại tội lỗi nguyên thủy - một lần nữa chúng ta đang lặp lại sự sa ngã lớn lao. Và đây chính là lúc chúng ta gặp phải nghịch lý lớn lao; tức là chúng ta nên làm gì với những thứ bên ngoài; liệu chúng ta có nên tìm kiếm bất cứ điều gì ở bên ngoài; hoặc cố gắng tận hưởng bất kỳ giai đoạn tồn tại nào có thể xuất hiện ở bên ngoài ý thức tâm linh hay không.
Chuyển sự chú ý của chúng ta sang một cách diễn đạt làm sáng tỏ mối liên hệ này, chúng ta có thể trích dẫn một câu nói quen thuộc tuyên bố rằng: 'Bất cứ khi nào bạn đạt đến một nơi trong ý thức tâm linh tối cao, nơi bạn thực sự biết rằng bạn không cần bất cứ điều gì, khi đó bạn sẽ thấy rằng mọi thứ trong cuộc sống bên ngoài sẽ bắt đầu đến với thế giới của bạn từ mọi nguồn có thể tưởng tượng được'.
Có rất nhiều linh hồn được khai sáng và mạnh mẽ đã áp dụng nguyên tắc của luật này; và nó luôn luôn chứng tỏ tính hiệu quả; nhưng chỉ những người được khai sáng mới có thể hiểu được lý do tại sao.
Một chân lý vĩ đại khác, hoặc một khía cạnh quan trọng của cùng một chân lý tối cao, là chừng nào chúng ta còn giữ được vị trí cao cả của mình, nhận ra rằng chúng ta có tất cả mọi thứ, đầy đủ trong mọi thứ, không cần gì từ bất kỳ nguồn nào, và quá trọn vẹn trong chính mình, trong cái tôi tối cao thực sự của chúng ta, rằng chúng ta thậm chí không cần vũ trụ, nhưng có thể duy trì sự tĩnh lặng và hoàn hảo ngay cả nếu vũ trụ sẽ biến mất, khi chúng ta tiếp tục trong nhận thức cao siêu này, chúng ta đặt mình vào chính giữa sức mạnh vĩ đại nhất mà linh hồn có thể sử dụng.
Quả thực, vào thời điểm đó, ý thức vận động và tồn tại ngay trung tâm của Cuộc sống Vĩ đại, trong chính ánh sáng của Trí tuệ Vĩ đại và trong chính trái tim của Sức mạnh Vô hạn. Theo đó, cái Tôi Là, vào thời điểm đó, được kết nối hoàn hảo với Đấng Vô Hạn, với không gian và với toàn bộ thế giới sự vật; nghĩa là, có thể nói, cái Tôi Là kiểm soát toàn bộ tình huống, và không chỉ có thể làm chủ mọi thứ trong thế giới của chính nó, mà còn hoạt động từ trung tâm ý thức thiêng liêng của sự tồn tại tối cao mà Đấng Toàn Thiện (All-Good) đang mãi mãi hướng tới.Khi chúng ta nhận ra giá trị của chân lý cao nhất này một cách đầy đủ nhất, chúng ta sẽ thực sự hỏi đi hỏi lại mình phải làm gì với những thứ bên ngoài. Nhưng vấn đề đã được giải quyết dễ dàng bởi vì câu hỏi không phải là liệu chúng ta nên bỏ qua cái bên ngoài hay cố gắng thích ứng với cái bên ngoài ngoài dưới ánh sáng của chân lý cao nhất này – đó không phải là những câu hỏi liên quan; nhưng câu hỏi đặt ra là, liệu chúng ta nên coi cái bên ngoài là quan trọng hàng đầu, hay coi vũ trụ biểu hiện như một thứ gì đó không tuyệt đối cần thiết cho sự tồn tại thực sự của chúng ta, mà đó là sự biểu hiện ra bên ngoài của Đấng Tất Cả Trong Tất Cả, mà chúng ta hiện có đầy đủ quyền sở hữu và sẽ luôn có quyền sở hữu mãi mãi.
Nói cách khác, những thứ bên ngoài không cần thiết cho hạnh phúc, trí tuệ hay sức mạnh của chúng ta cũng giống như những tia sáng từ mặt trời không cần thiết cho sự tồn tại của mặt trời; nhưng vì có mặt trời nên những tia sáng sẽ tiếp tục phát ra vĩnh viễn; và cũng vậy, do sự tồn tại của Đấng Tất Cả Trong Tất Cả trong linh hồn và trong thế giới tâm linh, nên sự biểu hiện của các sự vật sẽ tiếp tục vĩnh viễn; và chúng ta có thể thưởng thức chúng như một cách biểu đạt, giống như một thiên tài thưởng thức tác phẩm của mình, mặc dù biết rằng tác phẩm của họ chỉ đơn giản là kết quả của những gì họ là trong chính mình, và của những gì họ đang làm với những gì họ có bên trong mình.
StarGate dịch từ cuốn
Những bước tiến bộ của con người
(Steps in human progress)
Tác giả Christian D. Larson
No comments:
Post a Comment